Thanh xuân trọn vẹn là gì bạn biết không? Đó là được đi, được trải nghiệm, được học hỏi, khám phá thế giới và được yêu một người hết lòng trong những ngày tháng đẹp nhất. Chẳng tô vẽ màu mè, chẳng thi vị hóa mọi thứ “ Hóa ra anh vẫn ở đây” là câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, trong sáng, đầy nhiệt huyết của Trình Tranh và Tô Vận Cẩm. Đó là rung động đầu đời, là tình cảm chân thành, trong sáng nhất. Nó nhẹ nhàng nhưng lại bị áp lực bởi sự tự ti, sự khác biệt giữa giai cấp xã hội. Trong tình yêu nếu không đủ tin tưởng ta khó mà vượt qua những định kiến, rào cản mà đến với nhau.
Câu chuyện được kể dưới giọng văn nhẹ nhàng, đượm buồn khiến tôi ” đau” không biết bao lần, dẫu vẫn biết cuối cùng họ sẽ về bên nhau. Nếu hỏi tôi rằng ” Hóa ra anh vẫn ở đây” có đáng đọc hay không? Dĩ nhiên có. Bởi văn phong của tác giả khiến tôi bị đắm chìm trong từng câu chữ, tôi yêu cách tác giả dẫn dắt câu chuyện, yêu cách cô miêu tả tâm lý nhân vật đặc biệt là nhân vật Tô Vận Cẩm, cảm xúc ấy, tâm trạng ấy, suy nghĩ ấy chân thật đến mức khiến tôi bao đêm trăn trở. Nếu là Tô Vận Cẩm nhất định tôi sẽ rung động trước Trình Tranh – ánh dương rạng rỡ, chiếu sáng tâm hồn cô. Thế nhưng cô biết mình chẳng phải nàng Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích, Vận Cẩm biết bản thân chẳng xứng với Trình Tranh, cô tự ti về gia thế, về thành tích, Tô Vận Cẩm tự ti về chính bản thân mình.